Website Chính Thức Trường THPT DTNT Số 2 - Nghệ AnWebsite được thiết kế và vận hành bởi Công ty truyền thông trực tuyến Việt Nam - Trụ sở 103 Nguyễn Du - TP. Vinh - Nghệ An. Điện thoại 0989662498
CHUYỆN NHỎ CỦA TÔI
Thứ hai - 21/09/2015 16:16
Bài viết đạt giải tham gia cuộc thi viết về "Bạn tôi" do báo Tuổi trẻ phát động
Cậu bạn Hoàn của tôi dáng người nhỏ gầy, nhanh nhẹn, thông minh và vui vẻ. Hoàn thường đi học bằng chiếc xe đạp mini màu đỏ trông hơi cũ một tí. Tôi đã từng nghĩ rằng có lẽ Hoàn không muốn mua chiếc xe mới mà thôi. Chơi với nhau đã lâu, thế mà tôi chẳng biết gì về hoàn cảnh của Hoàn. Thậm chí, khi nhìn thấy Hoàn cầm tờ giấy hộ nghèo, tôi còn trêu Hoàng: “Mày không biết xấu hổ à?”. Lúc đó chỉ thấy Hoàn cúi mặt, tránh đi ánh mắt đầy ngờ vực của tôi. Mấy ngày hôm nay, không thấy Hoàn đi học, lòng như lửa đốt, tôi đạp xe đến nhà Hoàn. Thật bất ngờ, mọi việc không như tôi nghĩ, bây giờ tôi mới hiểu, đằng sau nụ cười vui vẻ mỗi khi đến lớp, ẩn chứa nỗi đau thầm lặng mà chỉ mỗi mình Hoàn biết mà thôi. Gia đình Hoàn thuộc diện hộ nghèo trong xã. Nhà Hoàn có 5 người: Bố mẹ, Hoàn, em trai của Hoàn và ông nội. Ông nội của Hoàn nay đã 85 tuổi, sức khỏe già yếu, thường xuyên ốm đau bệnh tật. Bố làm nghề thợ xây, thu nhập không mấy ổn định. Do làm việc quá sức và không có thời gian nghỉ ngơi hợp lý, bố của Hoàn đã bị mặc bệnh thoái hóa thần kinh và đốt sống cổ. Vì thế đã không còn khả năng làm việc nặng nữa. Bố chỉ ở nhà, phụ giúp vài việc nhỏ gia đình. Thỉnh thoảng lúc trái gió trở trời, bố Hoàn lại lên cơn đau. Nhìn những cơn đau của bố, lòng Hoàn quặn thắt cơn đau. Bố không thể làm việc được, 2 anh em Hoàn thì đang tuổi đi học nên thu nhập chính trong gia đình trông chờ vào mẹ. Mẹ Hoàn rất chịu khó trong mọi việc. Ngoài việc cày cấy 7 sào ruộng khoán, mẹ Hoàn còn làm rất nhiều việc khác nữa. Nhiều hôm có người xóm bên gọi đi phụ hồ, mặc dù mẹ đang ốm, nhưng vẫn gắng gượng đi làm để kiếm thêm tiền lo thuốc thang cho ông, cho bố và trang trải thêm cho cuộc sống gia đình. Những khi mưa nắng thất thường, lại có đợt sâu bệnh hại lúa, rau màu, mẹ Hoàn lại thấp thỏm lo âu không biết ruộng nương của nhà mình giờ ra sao. Nhìn mẹ cứ đi ra đi vào khiến Hoàn thấy cũng buồn và lo theo. Tiền học của 2 anh em cũng là một gánh nặng thêm cho mẹ. Mẹ cứ phải chạy đi chạy lại lo tiền nong đầy đủ cho 2 anh em. Lúc cầm tiền học trên tay, Hoàn không khỏi nghẹn ngào. Hoàn bảo : “ Mình cầm tiền của mẹ đi nộp tiền học mà thấy thương mẹ lắm. Nghĩ mẹ vất vả kiếm tiền cho hai anh em ăn học, hai anh em không thể tiêu tiền của mẹ vô ích được”. Biết mẹ vất vả, mẹ khổ đã nhiều, Hoàn đã nỗ lực vươn lên trong học tập. Nhiều năm liền Hoàn là học sinh khá giỏi. Trong kì thi học sinh giỏi trường năm học 2012 - 2013, Hoàn đã đạt 2 giải Ba của môn Hóa học và Sinh học. Hoàn được rất nhiều thầy cô khen ngợi, bạn bè nể phục không chỉ trong học tập và còn trong các hoạt động của lớp, của trường. Năm học vừa qua, Hoàn là một trong những học sinh xuất sắc của nhà trường. Khi hỏi về tương lai của Hoàn, Hoàn nói: “Mình sẽ cố gắng học thật giỏi, để sau này thi vào trường Y và Dược. Khi ra trường, mình sẽ làm một bác sĩ, một dược sĩ tốt để chữa bệnh cho nhiều người như bố và đỡ đần cuộc sống giúp cho mẹ”. Nhìn vào ánh mắt của Hoàn, tôi tin Hoàn sẽ làm được điều đó. Ngoài giờ học trên lớp, thời gian còn lại Hoàn phụ giúp mẹ rất nhiều việc nhà, cũng như chăm sóc bố và ông. Hoàn cũng là một người anh tốt. Hoàn chỉ dạy cho em trai nhiều điều về học tập cũng như trong cuộc sống. Bố và mẹ Hoàn cảm thấy vui và tự hào, trong ánh mắt họ ngời lên niềm hạnh phúc. Vừa qua, khi được biết báo Tuổi trẻ phát động cuộc thi viết về học sinh nghèo vượt khó học giỏi. Tôi đã gặp Hoàn và đề xuất về điều đó, Hoàn nói : “Thật sự hoàn cảnh của mình cũng khó khăn nhưng còn nhiều người hơn mình lắm. Nhiều lúc bố và ông đau ốm, mẹ chạy vạy khắp nơi, mình cũng thấy thương mẹ, muốn làm gì cho mẹ. Nhưng mình không thể làm gì hơn ngoài việc cố gắng học tập. Còn, chuyện được học bổng và lên báo thì mình cũng không ham. Mình muốn nhường điều đó cho những người thật sự xứng đáng hơn”. Hoàn nói, ánh mắt nhìn xa xăm. Tôi biết Hoàn đang nghĩ về mẹ. Qua những lời nói của Hoàn và những việc Hoàn đã làm, tôi thấy Hoàn thật sự xứng đáng. Hoàn xứng đáng có được những điều tốt đẹp hơn. Thay cho lời kết là lời chúc của tôi đến gia đình Hoàn và Hoàn, chúc mọi người luôn nhận được những niềm vui và hạnh phúc trong cuộc sống. Chúc cho Hoàn học giỏi và đạt được những ước mơ của mình. Thân ái!